Có một mình nằm trên chiếc ghe đã cho tôi dung thân mấy tháng nay, mấy thằng bạn giờ đây có lẽ đang miệt mài ở trong các khách sạn nào đó, phải vậy chớ làm cái nghề đưa người vượt biên mỗi lần trúng mánh thì cả bọn mặc tình phung phí, cũng may tôi không phải là người trong nghề nên tôi chẳng được dự phần, vì vậy tôi mới có dịp tỏ tình và được yêu em . Nằm trên chiếc ghe sông tuy ít ghe xuồng qua lại vào ban đêm nhưng những cơn gió cũng làm cho chiếc ghe chòng chành, đong đưa theo từng con sóng vỗ vào, tôi không hiểu tôi đang đong đưa theo từng con sóng hay đang đong đưa theo từng ánh mắt nụ cười và tình yêu của em, nhìn xuống mặt nước tôi thấy em như hiện thân của một mỹ nhân ngư đang vui đùa cùng ánh nguyệt để trêu cợt kẻ trần tục như tôi đang say sưa trộm nhìn . Tôi không dám ví mình như Lý Bạch vì vớt bóng trăng trong cơn say mà rớt xuống sông .
Tôi vội nằm ngửa mặt lên trời, ô hay tôi vẫn thấy em, em như một thiên thần đang vẫy tay chào gọi tôi đôi cánh trắng em lơ lửng trên không như muốn dìu tôi để cùng bay trên vòm trời riêng của hai đứa, nhưng tôi sợ mình hụt hẫng nên nhắm mắt lại hy vọng đánh một giấc tới sáng để có đầy đủ tinh thần thể lực mà đưa mấy người đẹp dạo phố Sài Gòn ... Ô chao ơi ! tôi lại gặp em người ta nói khi ban ngày nghĩ nhiều về ai thì ban đêm ngủ sẽ gặp nhưng rõ ràng tôi đang thức cơ mà sao vẫn gặp em ? em âu yếm nhìn tôi cười như muốn nói điều gì đó, tôi gối đầu trên tay em mà ngửi mùi cỏ non được phảng phất trên da thịt người con gái trinh nguyên, em vừa hát vừa vuốt tóc tôi ...Chợt một con muỗi chích vào mặt tôi mới hay mình vẫn còn thức, em yêu dấu của tôi ơi ! giờ nầy em đang làm gì nhỉ ? tha hồ trong cơn ngủ say có chợt nhìn thấy tôi dù chỉ trong khoảnh khắc, có gọi tên tôi ? có nhớ tôi, có nhớ những giây phút ta bên nhau, có nhớ về chiếc xe xích lô định mệnh, có nhớ lần ta cầm tay đầu tiên ? có trăn trở suốt đêm mà tiếc vì ta không có bên nhau đêm nay ? có ước ta dựa vào nhau để hỏi " Đêm nay trăng chưa tròn hay đang khuyết " và có thao thức chờ cuộc hẹn sáng ngày mai ?
Mấy ngày ở đây tôi luôn tìm đủ lý do để gặp em, để nghe em nói nhìn em cười cũng đủ ấm lòng tôi rồi mà giờ đây phải mất cả tuần, nửa tháng em có buồn chăng em hỡi, tuy không nói ra nhưng trong lòng mỗi đứa đều có câu chờ đợi và tin tưởng lẫn nhau.Trước ngày đi tôi quyết định tìm cách để hôn em phải hôn em cho bằng được vì nếu ngày nay tôi gặp ngoài cầm tay em ra tôi đâu có cơ hội hôn em, ý định thì có nhưng buổi cuối cùng của ngày lên đường tôi chả được nói với em một điều " Môi em ngọt quá " .
Khoảng thời gian ở Sài Gòn ban ngày tôi phải đi đây đó có chút bận rộn nên tâm trí cũng bận rộn theo nhưng mỗi lần ngồi trên xe xích lô đạp thì lại nhớ về em, với chiếc xe định mệnh khi đêm vừa buông xuống ánh đèn lại chói lòa .
Lần nầy tôi trở về thành phố, trở về đất Sài Gòn muôn mặt không còn mang tâm trạng của con ngựa hoang để sống buông thả cho hết đêm mà tôi đã có cô thợ nài bé nhỏ kềm dây cương tôi rồi, tôi không còn cảm thấy chơ vợ lạc lõng giữa dòng đời vì em đang ở trong tôi, em là nguồn giúp tôi xóa bỏ những muộn phiền, em là hạnh phúc khi lòng tôi trống vắng, em là niềm hy vọng để tôi có nghị lực đứng thẳng với đời và mãi mãi em là tất cả của đời tôi .
Ngày lại qua ngày tôi vẫn sống tạm trên Sài Gòn, tôi cho là sống tạm bởi vì hồn tôi đã gởi cho em rồi, tháng 7 Sài Gòn vẫn còn mưa những cơn mưa dài ...tôi cùng vài người bạn ngồi nhâm nhi cho hết ngày, sau cuộc vui tôi trở lại với tôi bao ngút ngàn thương nhớ tôi gởi những giọt mưa về bên em mong sẽ sưởi ấm cõi lòng những khi em một mình nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ . Em yêu, em có nhớ gì về tôi ? có gọi tên tôi ? nầy cô nhỏ chiều nay bên cửa sổ nếu có buồn cô cứ gọi tên tôi, gọi thật êm như đã gọi hôm nào cho tôi tưởng tên tôi còn được gọi . Đời sống của tôi dường như có nhiều mặt khác nhau, đôi khi rất phóng túng bất cần đời đôi khi chững chạc có tí đạo mạo nghiêm trang cũng đôi khi lãng mạn tính, nên về tình cảm tôi vấp phải lỗi lầm rất lớn là yêu em cả một đời, nhất là chiều nay nhìn những hạt mưa rơi lất phất bên ngoài khiến lòng tôi cũng tan vụn như những giọt mưa bong bóng nước vậy . Yêu em tôi làm thơ, yêu em tôi ngồi ngắm, nhìn, nghe những giọt mưa tí tách rơi, em ơi ! tôi nhớ em vô vàn, nhớ em nhớ muốn điên lên được, tôi ước thành một hạt mưa đọng trên khóe mắt em để tôi được gần bên em .
Buổi chiều nầy ước mơ của tôi được toại nguyện, công việc Sài Gòn tạm thời ngưng lại nên thằng bạn bảo tôi về Hội Bài, tôi mừng như mở cờ trong bụng nhưng cũng giả bộ " Bao giờ có việc nhớ kêu tao " thế rồi tôi vội vã bước lên xe, ra tận bến xe lần nầy tôi không đi xe lam mà ngồi xe bằng xăng chạy cho nó nhanh tuy có đắt hơn vài đồng nhưng bù lại tôi sẽ gặp em sớm hơn, rồi nôn nao gặp lại em thì đâu thể đo lường bằng tiền được.Tình yêu là một cái gì đó nó vô giá mà có biết bao nhiêu văn nhân phải lụy bởi chữ tình huống chi tôi chỉ là một thằng chả ra gì, ừ nhỉ tại sao em lại thương một thằng chả ra gì như tôi để có nghĩa gì làm em nhớ về tôi ? Tôi bỏ ngay ý định nầy, ngồi trên chiếc xe có mang cuốn tự điển trong trí nhớ để nói với em nhưng tôi chẳng tìm ra câu nào khả dĩ để dễ nghe cả, thôi thì cứ chờ gặp mặt hãy nói .
Xe ngừng lại trước cổng, tôi bước xuống vẫn cái cố tật tôi hít mạnh một hơi dài vặn mình cho mấy cái xương sườn nó làm việc rồi bước nhanh về nhà thằng bạn, lần nầy tôi không có tinh thần để nhìn trời xanh mây biếc gì cả mà chỉ mong gặp em .
Sau buổi cơm chiều cùng vài lời báo cáo để cả nhà rõ về sinh hoạt của chúng tôi ở Sài Gòn, tôi hỏi Loan về em cô được dịp nên phá " mới đi có mấy ngay mà đã nhớ dữ vậy sao ?" và đại khái thêm vài câu cho tôi nôn nao rồi mới bắt đầu nói về em, qua những lời của Loan tôi thấy thương em nhiều hơn và cũng không quên cám ơn bà mai không công nầy thật ra nếu không có Loan gài cho chúng tôi thì tôi đâu đủ can đảm mà mon men mà mộng tưởng được em yêu, vì thế cuộc tình nầy khởi đầu do bà mai không công Loan mà ra cả .
Tôi thong thả bước đi xuống nhà em nhưng tim thì lại đập loạn cả lên lồng ngực như muốn vỡ ra vì vui mừng và hồi hộp . Trời vào đêm ở đây không có nhiều đèn điện cho nên nhờ vào bóng tối tôi giữ được tự nhiên phần nào, em đang ngồi bán bánh ở cái sạp nhỏ xéo trước nhà, nghe chúng tôi hỏi em ngước nhìn tôi, dù ngọn đèn dầu ánh sáng chỉ lờ mờ nhưng tôi cũng thấy được sự ngạc nhiên và vui mừng hiện ra trong gương mặt xinh đẹp của em, vài giây bối rối tôi hỏi em , rồi thật nhanh như sợ người khác nghe " Anh về hồi nào vậy ? rồi em chớp chớp đôi mắt nhìn về hướng khác mặt thẹn thùa vẫn như ngày nào, tôi trả lời " Anh về hồi chiều, định tới thăm em ngay nhưng biết em bận nên anh phải chờ cho tới bây giờ " Tôi nói thêm vài câu rồi hẹn sẽ trở lại ...Tôi trở lại trong lúc em dọn dẹp đồ đạc vào nhà, tôi định phụ, em cười " Thôi anh ngồi ở ngoài đây chờ chút xíu em ra nói chuyện sau " rồi em để lại hai cái ghế nhỏ tôi ngồi xuống một cái rồi chờ em trong tay điếu thuốc còn đang cháy dở, nhìn em vào nhà tôi hỏi lòng " Bao giờ được vào nhà em ?" thật ra tôi đã có vài lần vào nhà em nhưng lúc đó hai đứa chưa nghĩ gì nên tôi rất tự nhiên ngay như má của em tôi luôn gọi là má Sáu. Sau nầy tôi ngượng miệng mỗi khi gặp má Sáu .Đang miên man suy nghĩ làm cách nào để được danh chánh ngôn thuận gọi một tiếng " Má " thì em ra tới, thấy tôi đang cười em hỏi, " Có gì vui mà anh ngồi cười một mình vậy ? " Tôi quay sang kéo ghế cho em ngồi và nói ra ý nghĩ vừa rồi, em có vẻ mắc cở hai má lại ửng hồng nói một câu chữa thẹn, " Cái đó cũng còn tuỳ ..." còn tuỳ ai hả em ?" Thấy em chỉ nửa chừng câu nói thì tôi cũng bỏ ngang câu hỏi, vì tôi thừa hiểu còn tùy thuộc vào ai rồi .
Đưa tay vuốt tóc em " Tóc em hơi ướt " tôi nói một tiếng hơi ngớ ngẩn và cuối cùng em cũng vuốt tóc " Dạ tại trời đang mưa " Trời mưa ! tôi kể cho em nghe những trận mưa dài ngắn tôi đã se thắt nhớ về em, tôi kể triền miên những việc nhỏ cho tới việc lớn bất cứ việc nào có liên quan đến em, đến vấn đề tôi nhớ em tôi kể dường như không thiếu sót cái gì, "em biết không có một lần trời mưa lâm râm anh đi ngoài trời mà cứ ngỡ em là những hạt mưa rơi trên mình anh vậy " .
Tôi say sưa kể như trút hết nỗi lòng mình đã tích tụ bấy lâu nay, em chăm chú nghe tôi kể không cắt ngang cũng không lơ đãng, tôi nói tiếp, " Anh ước được về sớm để gặp em ", " Em cũng vậy " nói xong em nhìn nhanh ra ngoài trời, tôi khựng lại vài giây nhìn em thật kỹ, tôi muốn hôn lên trên đôi môi khờ dại ấy để thưởng cho tiếng " Em " mà em vừa thốt ra, em ơi ! em ngây ngô và dễ thương làm sao ấy em có biết chăng ? Tôi không muốn em ngượng vì chữ " Em " mà câu em nói vừa rồi nên lảng sang chuyện khác, mắt em vẫn hướng ra ngoài trời, em đang nhìn những hạt mưa để cầu nguyện cho tình mình, hay em đang sung sướng khi chúng mình bên nhau ? Tôi không hiểu hai bàn tay của chúng tôi đã đan nhau từ lúc nào ? chỉ biết hiện tại tay trong tay, " Tay em lạnh để cho tình mình ấm, môi em mềm cho giấc ngủ anh thơm ..." Tôi lại hát một bản nhạc tình ca, tôi nói nhỏ " Tay em ấm quá " em giựt mình rồi rút tay ra khỏi tay tôi, tôi giữ lại cho những ngón tay quyện vào nhau những ngón tay em và tay tôi " em hơi lạnh " chỉ trong thời gian ngắn mà tôi đã nói hai câu thật lẩm cẩm, vừa nói tay em ấm rồi lại lạnh, có phải vì ngồi bên em nên tôi lại không tự chủ được lời của mình ? Quả thật tôi cũng có đôi chút bối rối, đây là lần đầu hai đứa được tự do hẹn hò riêng với nhau những lần trước có Nhiều, Loan cho nên có một chút xíu rụt rè, tôi cố gắng lấy lại phong độ tôi gợi chuyện, hai đứa nói rất say sưa, kể nhau nghe những vui buồn trong cuộc sống đời tư cũng được mở ngỏ và cũng có nghĩa tương lai chúng tôi rất lạc quan, một ngày hạnh phúc bên nhau không xa lắm . Tôi miên man nghĩ đến viễn ảnh của ngày mai, một mái ấm gia đình, một người vợ đảm đang biết quán xuyến lo cho chồng con và đứa con kháu khỉnh, dễ thương " Anh đang nghĩ gì vậy ? " tôi vội chữa thẹn " À không có gì " tôi định nói nhưng lại thôi vì chưa phải lúc .
Ngoài kia mưa càng nặng hạt hơn những giọt mưa rơi lốp đốp trên mái tôn, cũng may đêm nay trời không có gió cho nên chúng tôi thoát khỏi cái cảnh " màn trời chiếu đất " vì ở chỗ nầy bốn bên đều trống trơn nhưng đủ để tôi ngồi sát bên em như chả còn cách nào ngồi sát hơn nữa, đầu em hơi ngả trên vai tôi vài sợi tóc vướng vào mặt tôi, tôi hôn nhẹ trên những sợi tóc đang cuốn xoáy đời tôi, vài phút yên lặng, tôi nghe rất rõ hơi thở dịu nồng của em, tôi cảm động và làm một động tác nhanh hơn sức tôi tưởng tượng, em không phản kháng cũng không thể nói được bởi vì môi tôi đang đặt trên bờ môi em, trên bờ môi ngọt ngào của em nghiến sâu từng hơi thở nóng bỏng mà tôi hằng mong ước môi tôi rồi môi em, vẫn câu nói bất hủ " Môi em ngọt quá !" tôi vuốt tóc em " Anh muốn cắn nát bờ môi suốt đời " em có vẻ dạn dĩ hơn " Vậy thì em không cho " Tôi cười " Em không cho hay là em cho không ? " rồi chúng tôi cùng cười, đó là lần đầu tiên em cười một cách tự nhiên, giờ đây với tiếng cười trong trẻo hồn nhiên tôi thấy em ngây ngô, dễ yêu như một em bé vậy và tôi vẫn yêu em ...Tiếng má Sáu gọi em vào nhà, em nói nhỏ " Thôi em về kẻo má la " Tôi gật đầu nhưng vẫn còn quyến luyến giây phút những sợi tóc vướng trên mặt, " Ừ thôi em ngủ ngon " rồi nhanh hơn con chim bay thả xuống con mồi tôi hôn nhẹ trên gò má em, em hoảng hốt, " Anh coi chừng má thấy " Tôi cười cười " Anh sẽ để má biết tụi mình nay mai " Tôi nói nhiều chớ chẳng có cái kế sách gì trong lúc này cả, có vẻ tôi tạo niềm tin cho ngày mai, cho hai đứa và cho tôi đúng hơn ...Tôi đưa mắt dõi theo từng bước cho tới khi em vào nhà, trước khi em khép cửa em nhìn tôi và chờ tôi trở về nhà .
Mưa đã tạnh nước mưa vẫn còn đọng lại trong vài hố nhỏ, cơn gió đêm thổi nhẹ vào người tôi thấy hơi lạnh lạnh, tôi cười một mình " Ngồi mấy tiếng đồng hồ bên em không thấy lạnh vậy mà bây giờ lại thấy lạnh " Tôi châm điếu thuốc cuối cùng thong thả bước đi về, hai bên đường tiếng côn trùng tiếng dế cùng nhau hoà hợp thành một bản nhạc reo vui rộn rã theo chân tôi, ánh trăng cũng rọi sáng sau cơn mưa tưởng như cảnh vật cùng đồng tình chia vui với tôi . Vừa đi tôi vừa lo nghĩ bằng cách nào để má Sáu đồng ý cho tôi được vào nhà đây ? " ai bảo nói ra chi " tôi tự trách nhưng lại trấn an" Thây kệ hãy ngủ rồi mai hãy tính " ...
Thế Thôi
Thu Aug 23, 2012 9:07 pm
(Còn tiếp)