Thu đi em nuối tiếc
Thu về thương lá phai
Trăng sầu soi bóng chiếc
U hoài nhớ tình ai
Từ cỏ hoa biết khóc
Tháng bảy mùa mưa Ngâu
Từ thu vàng trở gót
Mắt em vướng lệ sầu
Ngỡ ngàng chiếc lá bay
Theo cánh gió heo may
Quẩn quanh miền kỷ niệm
Phương trời anh có hay?
Chiều tàn, phai nhạt nắng
Mây tím buồn giăng giăng
Em ngồi soi đêm trắng
Nơi bến vắng cùng trăng
Nỗi niềm anh, em hiểu!
Buồn em, anh thấu chăng?
Yên Dạ Thảo
11.12.2012
11 tháng 6, 2014
Niềm Riêng
(Từ Nỗi Niềm của YDT)
Đầu đông nghe nuối tiếc
Mùa thu lá vàng bay
Nhớ sao đôi mắt biêc
Lạc vào hồn ta say
Nỗi niềm gửi theo gió
Bay về tận nơi nào
Có người em ngày đó
Đón nhận lòng mê say
Đông này ta một lối
Em đi có nhớ gi
Một lời ta chưa nói
Nỗi niềm nào ai hay
Em phương trời xa lạ
Ta khép lại cuộc đời
Trong mùa đông tàn tạ
Như là thoáng hương bay
Nỗi niềm ta, ta hiểu
Nỗi niềm em, em hay.
Đỗ Hữu Tài
Đầu đông nghe nuối tiếc
Mùa thu lá vàng bay
Nhớ sao đôi mắt biêc
Lạc vào hồn ta say
Nỗi niềm gửi theo gió
Bay về tận nơi nào
Có người em ngày đó
Đón nhận lòng mê say
Đông này ta một lối
Em đi có nhớ gi
Một lời ta chưa nói
Nỗi niềm nào ai hay
Em phương trời xa lạ
Ta khép lại cuộc đời
Trong mùa đông tàn tạ
Như là thoáng hương bay
Nỗi niềm ta, ta hiểu
Nỗi niềm em, em hay.
Đỗ Hữu Tài
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)