Tôi đón ngày sinh đến hai lần
Một khóc chào đời ở quê hương
Một nằm mở mắt nơi đất khách
Một kiếp con người gánh đau thương
Tôi bước đời qua lớp bụi mờ
Đời trai mới lớn đã ra đi
Đời vừa tìm được rồi hụt hẫng
Đời mãi mỏi mòn chẳng còn chi
Tôi mất mùa xuân từ lâu rồi
Còn nhìn mùa hạ nắng chói chang
Còn nhìn thu chết ngoài cửa sổ
Còn những mùa đông nhớ bồi hồi
Tôi rất ngô nghê rất ngỡ ngàng
Như từng đêm xuống bóng cô đơn
Như là ngọn gió trôi lặng lẽ
Như tiếng mưa rơi thấm võ vàng
Tôi bỗng nghe đời sáng lung linh
Có nắng bình minh rớt vào phòng
Có đàn chim nhỏ tung tăng hót
Có được niềm tin ở trong lòng
Tôi hết hẩm hiu hết hững hờ
Hết ngồi ngơ ngẩn hết cô liêu
Hết còn than thở cho số phận
Hết sống buông xuôi biết đợi chờ
Tôi biết cuộc đời vẫn là mơ
Vẫn nghĩ vu vơ lúc một mình
Vẫn đưa đắm đuối vào con chữ
Vẫn thả tâm hồn trong ý thơ
Tôi mừng sinh nhật hai mùa đông
Mùa đông xứ Việt ấm áp lòng
Mùa đông xứ lạnh nhìn hoa tuyết
Tôi tạ ơn trời lúc lập đông
Đỗ Hữu Tài
09/01/2015
* Để nhớ hai lần sinh nhật lần thứ 32 năm tại Virginia
10 tháng 1, 2015
Trái Sầu
Tôi mang tội vì yêu người quá vội
Để một thời lầy lội bến u mê
Như con nước ngô nghê cùng chung tội
Chảy ngược dòng , trơ trọi bến lê thê ...
Tôi mệt lả đuổi theo người vất vả
Đưa mối tình chôn cả vào mộng mơ
Khi tỉnh giấc ngẩn ngơ nằm buồn bã
Thao thức nhìn nghiệt ngã giết tình tơ
Tôi mòn mỏi con tim cũng lầm lỗi
Để trái sầu cằn cỗi lúc đắm say
Rơi hờ hững trên tay về một cõi
Chết nhẹ nhàng như gió thổi mây bay
Tôi đắm đuối hay tâm hồn yếu đuối
Yêu nồng nàn nhưng chỉ cúi mặt đi
Sợ niệm khúc từ bi không đắm đuối
Sợ ngậm ngùi phút cuối phải phân ly
Tôi cô độc viết bài thơ mời mọc
Từng đêm dài trằn trọc để ngóng trông
Không ai đọc chỉ mong một người đọc
Để hiểu đời cô độc rất mênh mông .
Đỗ Hữu Tài
05/01/2015
Để một thời lầy lội bến u mê
Như con nước ngô nghê cùng chung tội
Chảy ngược dòng , trơ trọi bến lê thê ...
Tôi mệt lả đuổi theo người vất vả
Đưa mối tình chôn cả vào mộng mơ
Khi tỉnh giấc ngẩn ngơ nằm buồn bã
Thao thức nhìn nghiệt ngã giết tình tơ
Tôi mòn mỏi con tim cũng lầm lỗi
Để trái sầu cằn cỗi lúc đắm say
Rơi hờ hững trên tay về một cõi
Chết nhẹ nhàng như gió thổi mây bay
Tôi đắm đuối hay tâm hồn yếu đuối
Yêu nồng nàn nhưng chỉ cúi mặt đi
Sợ niệm khúc từ bi không đắm đuối
Sợ ngậm ngùi phút cuối phải phân ly
Tôi cô độc viết bài thơ mời mọc
Từng đêm dài trằn trọc để ngóng trông
Không ai đọc chỉ mong một người đọc
Để hiểu đời cô độc rất mênh mông .
Đỗ Hữu Tài
05/01/2015
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)