Người còn nhớ ánh trăng mùa cũ
Mình sẻ chia ấp ủ mộng lòng
Buồn vui kỷ niệm mênh mông
Giữ trong miền nhớ theo dòng thời gian
Bờ bến xưa miên man sóng vỗ
Gió hương chiều lay dỗ cành xuân
Hạ mơ, phượng đỏ bâng khuâng
Thu vàng nhuộm lá, tím vần chờ mong
Người tặng tôi nụ hồng thắm mộng
Tôi trao người ước vọng tình xanh
Dù là mỏng mỏng manh manh
Như trăng chìm khuất trong mành sương khuya
Một bầu trời người chia đôi ngả
Bên sáng xuân, bên hạ thắp đèn
Một ngồi buồn nhớ không tên
Một tìm trăng lạc dường quên đường về...
Yên Dạ Thảo
28/05/2015
****
(Từ bài thơ Trăng Lạc của Yên Dạ Thảo)
Biển Cạn
Tôi tìm đến biển xanh xưa cũ
Bãi cát hoang ủ rủ ngập lòng
Quanh đây ghềnh đá mênh mông
Hải âu vỗ cánh chập chùng không gian
Nghe vội vã từng nhịp sóng vỗ
Như đời mình đã đổ tuổi xuân
Nhìn trời chạnh thấy bâng khuâng
Biết người không đến vẫn còn đợi mong
Bước lặng lẽ âm thầm nuôi mộng
Gió vỗ về rung động biển xanh
Sóng gào giọt nước mong manh
Hoàng hôn khuất bóng chìm vào đêm khuya
Thế là hết cát vàng nghiêng ngã
Cánh sao đêm như thả ánh đèn
Một mình ta nhớ gọi tên
Nơi vùng biển cạn chênh vênh lối về
Đỗ Hữu Tài
09/06/ 2015