3 tháng 6, 2015

Bóng Nắng

Cuối mùa Xuân là tôi bắt đầu được cấp giấy phép lái xe qua những dinh thự nguy nga ồn ào , những căn nhà thầm lặng yên tĩnh , mà phải gật đầu mỉm cười mỗi khi có người chào hỏi . Bước qua 3 cánh cửa kiên cố , tôi ra ngoài trước sân để tắm nắng , nhìn bầu trời thân quen mà đã hơn 8 tháng chưa gặp lại , nghe tiếng chim hót trên cây mà lòng lâng lâng tưởng mình vẫn còn cái thuở lăng xăng , chạy nhẩy như ngày nào .

Tôi lái xe ngồi cạnh bức tường nhỏ nhìn lại chiếc Bóng vẫn bất động , dầu rằng Nắng vẫn ngả nghiêng . Tâm tưởng tôi thả trôi theo làn gió mát của mùa Xuân , cảm thấy cuộc đời mình vẫn còn bềnh bồng như những áng mây lơ lửng trên không .

Bóng , Nắng đã gắn liền với tôi từ cái thuở tóc hãy còn đen , tha hồ rong chơi với cái tuổi vô tư lự ... nhưng sáng nay , chiếc bóng của tôi và ánh nắng của tôi không còn thân thiết như ngày xưa , dầu rằng tôi đang tìm lại được trong những ngày ra trước sân ngồi . Cứ miệt mài trong căn phòng thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ thấy được chiếc bóng của mình và ánh nắng chỉ vỏn vẹn bằng cánh cửa sổ .

Tôi đang mâu thuẫn với chính tôi , không biết nên vui hay buồn khi nhìn lại những gì thân thương còn đẩy đưa trong tâm hồn mình . Bóng , Nắng chưa phai nhạt thì tôi nhất định sẽ tìm đến để nhập cuộc cùng hai người bạn thân thiết này , để hàn gắn những mất mát mà bấy lâu cuộc đời đã chia rẽ một cuộc tình Bóng , Nắng .

Đỗ Hữu Tài 
29/05/2015


31 tháng 5, 2015