19 tháng 4, 2014

Mừng Chúa Phục Sinh

Chúa dang tay trên cây Thánh Giá
Con mỗi ngày thương quá nhìn Cha
Vì đời lận đận bôn ba
Cúi xin Chúa giúp vượt qua mỗi ngày

Chúa đớn đau vác cây Thánh Giá
Đi trên đường sỏi đá dẫm chân
Đòn roi rướm máu toàn thân
Ngậm ngùi con quyết xin vâng theo Ngài

Chúa đóng đinh trên cây Thánh Giá
Máu từng dòng nhuốm đỏ hai tay
Trên đầu đội chiếc mão gai
Chúa ơi sao chịu đắng cay cực hình ?

Chúa chịu chết trên cây Thánh Giá
Tình yêu Ngài thánh hoá nhân gian
Biết tìm đến Chúa vinh quang
Biết dọn mình khỏi khô khan phần hồn

Chúa sống lại trên cây Thánh Giá
Thế gian mừng ngày lễ Phục Sinh
Mọi người sống với đức tin
Lòng con sung sướng tôn vinh danh Ngài

Chúa Giêsu trên cây Thánh Giá
Con mỗi ngày thương quá nhìn lên
Thấy đời thôi hết bấp bênh
Con xin cảm tạ ơn trên mỗi ngày

Đỗ Hữu Tài
Sat Apr 23, 2011



Mượn Anh

Mượn anh một nửa bài thơ
Em ơi nhớ đọc vu vơ một mình
Lắng nghe lời lẽ tự tình
Anh nhờ con chữ ru hình bóng em

Mượn anh một ánh trăng đêm
Mỗi khi dạo bước chân êm trước nhà
Em ơi ngắm ánh trăng ngà
Có anh làm chú cuội già đêm nay

Mượn anh khúc nhạc tình say
Em ru rung cảm hồn bay bềnh bồng
Hát lên bằng trái tim nồng
Để anh ngây ngất trong lòng em ơi

Mượn anh thuyền mộng ra khơi
Em khua chiếc mái tìm nơi an lành
Đừng lo sóng nước chòng chành
Có anh bên cạnh dỗ dành thuyền hoa

Mượn anh lời nói thiết tha
Em ơi ghé đến đôi ta chung đường
Có hai chiếc bóng trên tường
Bóng cao bóng thấp dặm trường bên nhau

Mượn anh đời sống về sau
Em ơi nhớ buộc buồng cau, khay trầu
Để anh phong kín mái lầu
Rước cô dâu mới qua cầu với anh

Mượn anh một mối tình xanh
Em cười khúc khích tinh ranh thầm thì
Hỏi anh muốn trả điều gì
Trả anh ánh mắt nhu mì đáng yêu

Mượn anh đóm lửa liu riu
Hơ hai chiếc bóng liêu xiêu nồng nàn
Em ơi xích lại nhẹ nhàng
Để anh hôn cánh hoa vàng tình tơ

Mượn anh thêm nửa bài thơ
Trả anh một nửa đời mơ ngọt ngào

Đỗ Hữu Tài
Fri Apr 26, 2013


13 tháng 4, 2014

Một Bước

Cô một bước tôi ngập ngừng tôi bước
Cùng con đường nhưng người trước người sau
Không hẹn nhau mà mỗi bước nhịp nhàng
Tôi thong thả dịu dàng cô đi trước

Như sông nước chảy chung nơi bến vắng
Hai con đò mưa , nắng vẫn lênh đênh
Vẫn bấp bênh theo sóng vỗ chập chùng
Nhưng cập bến không cùng chung con nước

Cô em hỡi ! sao làm ngơ đi trước
Nhưng đừng ngờ từ khước dấu chân tôi
Chỉ thế thôi có cớ tôi theo người
Lòng sung sướng tươi cười trong khi bước

Mong gió lướt tóc mềm cô lay động
Trái tim này tôi mơ mộng tình yêu
Để chắt chiu theo làn gió mỗi chiều
Nhìn mê mải dáng mỹ miều tha thướt

Mong mưa ướt trên bờ vai bé nhỏ
Tiếng thầm thì như gõ nhịp đong đưa
Tôi mượn mưa thấm ướt đôi môi đào
Để nghe buốt lạnh vào hồn sướt mướt

Tôi ao ước buổi chiều không hẹn trước
Cùng con đường ta bước cạnh bên nhau
Những ngày sau khắng khít chung lối về
Cùng một bước bên lề song song bước
 
Đỗ Hữu Tài

03.10.2012


Chưa Gặp Mà Thương

Chưa gặp sao lòng đã hoài thương
Mờ ảo trong sương dáng dịu dàng
Chập chờn ẩn hiện mầu nhân ảnh
Tim bỗng bồi hồi gọi sắc hương
 
Thuyền tình chưa cặp bến sông tương
Lòng lại luyến thương một bóng hình
Chìm trong đáy mắt hồ thu ấy
Sóng nước mông mênh gợi chữ tình
 
Gió cuốn mây vào đỉnh yêu đương
Đời kẻ phong sương cũng mơ màng
Như mây theo gió tìm trong mộng
Gặp gỡ một người để hoài thương
 
Ai đó một mình lúc soi gương
Lòng có vấn vương nghĩ điều gì
Đọc thơ tình ái hồn rung động
Từng chữ thi nhân gửi xuân thì
 
Nắng ấm chan hoà khắp bốn phương
Nhưng đời viễn xứ sống tha phương
Như thơ nồng ấm không người gởi
Nghe tiếng mưa rơi tí tách buồn
 
Chưa gặp sao mà gọi sắc hương
Dù biết khói sương mờ bóng hình
Thuyền tình cặp bến bên sông cạn
Nhân ảnh nhạt nhòa vẫn hoài thương
 
Đỗ Hữu Tài

12.01.2014


11 tháng 4, 2014

Hờn Mưa… Hờn Cả Luôn Người Nhìn Mưa!

Ngang qua trước ngõ nhà ai
Gợi lòng nhớ lại một ngày mưa xuân
Ngỡ ngàng và chợt buồn dâng
Đường xưa, phố cũ dường gần phôi pha
 
Người ơi, nhớ quá ngày xa …
Mùa xuân chan nắng ngàn hoa học trò
Trinh nguyên áo trắng lụa tơ
Thơm hương mái tóc huyền mơ hẹn thề    
 
Nhớ xưa trên lối ngang về
Bước chân trĩu nặng lòng e thẹn lòng
Đường chiều chợt bão mưa giông
Dáng hoa ngơ ngẩn … “người” buông tiếng cười!                  
 
Hờn mưa! Hờn cả luôn người
Hờn trời chi sớm mưa rơi quên mùa
Hờn mây lẫy gió đẩy đưa
Không nhường một ít nắng thừa rạng lên!
 
Yên Dạ Thảo
23.04.2012


Trước Ngõ Chờ Ai

Chiều nay trước ngõ chờ ai
Để nhìn mái tóc ngang vai lưng mềm
Mùa xuân gió thổi êm đềm
Nghiêng vài ngọn cỏ bên thềm nhà bên

Đường chiều sao thấy buồn tênh
Mưa rơi ngõ vắng mông mênh con đường
Không ai...giận cả vách tường
Làm sao bối rối lúc nhường ai qua...

Chiều nay vắng bóng người ta
Chừng như trên góc tường hoa biếng lười
Hay ta không thấy ai cười
Nên hoa ủ rũ vì người chiều nay ?

Xuân về ướm mộng cơn say
Có con bươm bướm đang bay một mình
Bao lâu hoa nở nụ tình
Để ta trước ngõ được nhìn dáng ai...

Đỗ Hữu Tài



Mưa Ngoan

Mưa ngoan! Rơi xuống đôi ngày
Mai ta cáo bệnh cho ai đợi chờ
Để người ra ngẩn vào ngơ
Gặp nàng áo trắng hoài mơ dáng hồng

Chiều về vắng bóng người thương
Tình như sợi nắng vấn vương tơ sầu
Giận trời … không ngớt mưa ngâu
Giận tường hoa rũ nhạt màu sắc hương !

Mưa ngoan! Rơi ướt phố phường
Xin đừng ướt bướm trên đường bơ vơ
Bướm bay tìm đóa hoa mơ
Trĩu đôi cánh mỏng đưa thơ nhắn lời

Mưa ngoan! Nhắn hộ ông trời
Rơi rơi hạt nhớ đến người chiều qua
Cho ai thấm giọt mưa sa
Đêm dài nhung nhớ lòng xa vắng buồn ...

Yên Dạ Thảo 



Mưa Sa

Mưa ngoan hãy đổ vài ngày
Cho người bên đó bên này gần nhau
Gần như trầu cạnh buồng cau
Như thơ vương vấn ngàn sau tơ trời

Giọt mưa tí tách từng lời
Nghe âm vang vọng cho đời ngẫn ngơ
Tìm nhau rung cảm ý thơ
Buộc vào trong lúc vu vơ nhớ về

Mưa ngoan xin cứ dầm dề
Bóng người hai ngã cận kề trong mưa
Ta còn gần mãi đong đưa
Theo từng giọt nhớ lưa thưa ngọt ngào

Mưa rơi thấm ướt môi đào
Mưa ru tình thắm dạt dào thiết tha
Ta nhìn mưa nhớ người ta
Người ơi giữ nhé mưa xa tình gần

Đỗ Hữu Tài

9 tháng 4, 2014

Có Những Đêm











(Cảm tác bài thơ Có Những Đêm của Đỗi Hữu Tài)

Có những đêm nằm chờ đợi sáng
Kiếm trăng ngàn thỏa bước chân rong
Đi đi về đến dòng sông cũ
Màu tím hoa trôi ủ giấc nồng

Có những đêm mong thời khắc qua
Thèm nghe kẽo kẹt võng quê nhà
Khát khao hơi ấm vòng tay mẹ
Êm ái đầu đời nôi trẻ thơ

Có những đêm mơ hồ ngủ say
Tường vôi ủ rũ trắng canh dài
Rưng rưng hồi tưởng thời thơ dại
Tìm lại mùi hương áo mẹ già

Có những đêm ngút ngàn nhớ em
Còn thơm tuổi ngọc dấu chân mềm
Chiêm bao đất khách ngày mong đợi
Ru giấc thiên thần có những đêm

Kim Phượng



8 tháng 4, 2014

Còn Trong Mộng Tưởng - Phần 1

Một người vừa bỏ đi mang theo một nửa hồn dật dờ, dại khờ bỏ lại đây những ngút ngàn nuối tiếc, hụt hẫng .Một cuộc tình bỗng trở về như cơn lốc xoáy tận cùng sâu thẳm, những yêu thương, nhung nhớ mà tôi ngỡ đã nằm trong tâm khảm gần 16 năm qua ...

Một người đến đã khơi dậy những kỷ niệm những vui buồn những hình ảnh mập mờ nằm trong ký ức của tôi. Một viên sỏi vừa rơi xuống mặt hồ, những giọt nước bắn tung lên rôì rơi xuống rất nhẹ nhàng để mặt hồ sẽ mãi mãi được yên tĩnh được che đậy bởi cái dĩ vãng mênh mang không ai nhắc đến, cái hiện tại trầm lặng, u ẩn như chiếc quan tài nằm quạnh quẽ,nằm khuất trong nghĩa địa xác xơ tiêu điều được cách ngăn bởi tình đời và tôi, hay tôi và người cũng cùng một nghĩa....         

Ngày em đến như viên sỏi đánh thức cuộc đời của tôi, để đối mặt với hiện thực nước trong hồ đã đong đưa từng những lọn sóng, tôi nghe lòng xôn xao từng lọn sóng ân tình đó .
Mười sáu năm, tôi đã đánh mất 16 năm hạnh phúc đã sống những ngày tháng lạc lõng, buồn tẻ . Ðôi khi tôi tưởng mình không thể nào tìm lại được một ngày thật trọn vẹn cho mình....
                                                                      
Hạnh phúc tình yêu được nằm trong tay với, một ngày tươi vui không còn lo buồn ưu tư, khoắc khoải, đợi chờ... Một ngày tôi tìm lại được cái tôi mà tôi đã vì lý do nào đó đã đánh mất .
Mười sáu năm qua có lẽ sự ăn năn, hối tiếc lòng thành của tôi được toại nguyện, một ngày tôi mong mỏi nay đã thành sự thật ....
Em đến ! tôi nghe đâu đó trong căn phòng u tịch nầy có những lời nhạc reo mừng được cấu kết từ cung bậc yêu thương . Ngoài kia đôi chim duờng như cũng chia sẻ nỗi sung sướng của tôi nên chúng cứ líu lo hát mãi không thôi .
Căn phòng suốt mười ba năm qua lúc nào cũng bao trùm bởi vết thương tình cảm cho nên đâu đâu tôi cũng cảm thấy một màu đen u ám che khuất, đương nhiên tâm hồn tôi cũng rung động, một cảm xúc nhẹ nhàng lâng lâng dâng lên trong tôi, cả bầu trời thay đổi hẳn những gượng gạo , cừơi vui bỗng dưng không còn nữa, tôi như một đứa bé tìm lại được sự hồn nhiên, tìm lại được thật sự tiếng cuời của nó .
Lẽ tất nhiên gặp lại em con tim tôi giao động như mặt hồ bị giao động bởi viên sỏi ân tình , tôi nghe trong lòng lâng nhẹ một cái gì đó không thể hình dung được, có lúc nó như làn gió thổi đi cái oi bức của căn phòng nắng gắt giữa mùa hè nầy.
Có lúc nó du dương dìu dắt tôi về với những ngày xưa thân ái, ở đó tôi có em, có ánh trăng sáng dìu dặt, có con sông chảy dài theo bờ đê, có cuộc tình chớm nở với những buổi hò hẹn dại khờ ....

Nói chung tôi khó có thể diễn đạt hết những cảm nghĩ dù rằng tôi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng có một điều tôi xin khẳng định tôi vẫn còn là con người, vâng ! một con người còn đủ nhân tính hỉ, nộ, ái , ố . Máu ấm còn luân lưu trong cơ thể, tâm trí còn phân biệt những chuyện thiệt hơn, con tim vẫn còn đập nghe những nhức nhối, rạo rực, của
một con người cho nên làm sao tôi không tránh khỏi giây phút bôì hồi khi gặp lại em.
Tôi nghe nghèn nghẹn nơi cổ họng có chút bối rối làm tôi nói không nên lời ...
" Em vẫn khỏe ?" ...rồi lặng lẽ nhìn nhau .
Tôi đã thật gần bên em chỉ cách nhau trong gang tấc mà cứ ngỡ như nửa vầng trái đất, như ta đã xa 16 năm qua .
Em có nghe lòng xót xa khi nghe tôi đắng cay quá , sao lại cay nghiệt như thế nầy ? khoảng cách đâu có bao xạ chỉ cần một cánh tay với thì ta sẽ gần bên ta .
Tiếng em nói, giọng em cười, tôi vẫn còn nghe quen thuộc như ngày nào, hơi thở em vẫn còn nồng ấm, hương tóc em vẫn còn man mác một chút tình ngây ngây ... vậy mà ...
Em đến, ngoài hiên nắng đón mừng, ngập ngừng tôi hỏi," Mộng hay mơ ? " , tôi cũng đã đôi lần tự hỏi " Mộng hay mơ ?" mặc dù tôi biết chính xác rằng em đang ngồi gần bên tôi đang kể cho tôi nghe những vui buồn truân chuyên suốt 16 năm qua em đã gánh chịu . Khuôn mặt của em thoáng hiện nét buồn, tôi biết em cố giấu và gượng cười mỗi khi nói đến vài chuyện không vui .
Tôi không dám nhìn thẳng vào em, chỉ sợ hai đứa cùng lúng túng, ngượng ngùng rôì câu chuyện chẳng được mạch lạc, hay nói đúng hơn tôi không đủ can đảm và tư cách để nhìn lại gương mặt đã một thời trong tôi bềnh bồng, ngụp lặn trong bể cả của tình yêu . Đời người chỉ hạnh phúc khi chọn đúng người mình yêu, tôi đã chọn đúng người tôi yêu nhưng tôi đã chọn lầm con đường tôi đã đi . Từ ngày bước chân lên con tàu định mệnh và nó đã xô đẩy tôi xa cái hạnh phúc tôi đã được Thượng Đế ban cho . Hạnh phúc không bao giờ đến hai lần, người mình yêu cũng không bao giờ có lần thứ hai và tôi đã đang vuột mất tình yêu và hạnh phúc .
Tôi vẫn ngồi yên trong cái vị trí cố hữu mà mười ba năm qua tôi đã yên lặng nghe em nói, thỉnh thoảng trộm nhìn em vẫn câu hỏi , " Mộng hay mơ ? "

Nếu có ai bấu vào chân tay chắc chắn tôi sẽ nói tôi đang mơ, vì tất cả không còn có cảm giác . Cái cảm giác bình thường như những người bình thường để tôi biết trên da thịt nầy còn có chút rung động hoặc đau đớn... thế mà .... Buồn không em ?

Đã mười ba năm tám tháng rồi em ạ, thời gian giúp con
người quên đi những khoắc khoải, buồn phiền của quá khứ nhưng cũng là lưỡi dao bén nhọn chém thật ngọt ngào với những vết thương hiện tại, thơì gian trôi không ngừng nghỉ nên tôi còn tiếp nối theo tháng ngày chẳng đặng đừng nầy, đến một ngày nào đó tôi chả còn gì để nuối tiếc cái cõi đời ô trọc nầy có lẽ tôi sẽ thấy dễ chịu hơn, đúng không em ? Hãy cầu nguyện cho tôi em nhé !

Nếu ai đó bấu vào mặt tôi, tôi sẽ biết rằng tôi đâu phải nằm mơ, nếu có đó chỉ là giấc mơ do chính tôi đã dệt mộng hơn 13 năm . Em có biết đã nhiều đêm tôi hụt hẫng với từng cơn mộng êm ái, tôi thoáng thấy em vẫn nụ cười mộc mạc, hồn nhiên đã khiến hồn tôi trôi theo tiếng cười ví von đó, bỗng đôi mắt tròn xoe nhìn tôi bất chợt, nên tôi phải vương vấn cả đời mình trong đôi mắt hun hút sâu thẳm ...rôì chợt thấy lòng mình biết yêu từ dạo ấy .
Vẫn vóc dáng hiền ngoan, gọn gàng đẩy đưa tôi tới từng bước chân em, trói buộc đời tôi trong những buổi cơm đạm bạc nhưng chan đầy những thâm tình mà cả đơì tôi không bao giờ phai mờ. Đó chỉ là những giấc mơ của tôi, có nhiều đêm được cấu kết làm sao kể hết ra em nhỉ !?

Hiện thực tôi vẫn còn ngồi đây đếm từng chuỗi ngày dài lê thê trôi qua mà nghe lòng se thắt, trên da mặt tôi còn biết đau thì làm sao tránh khỏi những nghẹn lòng khi nhìn bầu trời chỉ rộng bằng khung cửa sổ , khi tôi chỉ được nghe tiếng ve sầu nỉ non mà chẳng rõ đêm nay trăng tròn hay đang khuyết, khi tôi nhìn mặt trời lặn mà không biết nó mọc từ đâu ? thấy đứa bé vừa chập chững bước đi đang vẫy tay chào tôi ngoài cửa , còn tôi ? tôi không hiểu tôi sống để làm gì ? tại sao tôi còn phải sống khi thế giới bên ngoài đang ruồng bỏ tôi, có phải tôi vẫn còn nói ngôn ngữ của loài người cho nên người ta bắt tôi phải sống, phải nuôi tôi sống, ích lợi gì chớ ? hay người ta muốn đày cái thân xác khốn cùng nầy để nghe, để nhìn những gì tôi đã chán ngấy, con tằm được người ta nuôi dưỡng, chăm sóc để ngày nào đó nó nhả tơ, con chim dù bị nhốt trong lồng cũng được cho ăn uống no đủ để hót cho vui . Một con ngựa sau những tháng năm dài rèn luyện sẽ có ngày được ra trường đua, dù không chiếm giải nhưng ít nhất nó cũng có thể trổ tài ... Còn tôi ? hơn 13 năm qua tôi đã làm được gì ? ai có thể trả lời dùm tôi ? em có biết tại sao ?

Thế Thôi

(Còn tiếp)