Người bên ấy đã không còn chờ đợi
Giọt nắng rơi hay sương rụng bên thềm
Dù* “Đôi Lúc” chỉ là ngồi bó gối
Khóc một mình ..trên thân xác mòn phai
Người nơi đó đã buông rời ước hẹn
Một cuộc tình theo huyễn sắc phù vân
“*Em đã đến ..lại đi.. Em không đến”
Đời thơ buồn vỡ lỡ cuộc trăm năm ..
Người đã sống trong bao điều khốn khó
Vẫn đường hoàng vượt thắng những thương đau
Khi thân xác đã từng giờ mục rữa
Bức tranh thơ Em muôn sắc muôn màu ..
Người đã đến với trần đời ô trược
Trái tim yêu vẫn đằm thắm diệu kỳ
Ba mươi hai năm.. vuông phòng sau trước
Tiếng thơ người xao động một phương tây
Người vội vã một lần về nơi khác
Thơ tôi về tắt nghẹn giữa vần thơ
Gỏ nhịp khóc cùng em âm điệu nhạt
Em đi rồi ..trời đất cũng bơ vơ
Thôi em nhé ..một khoảng trời phiêu lãng
Em hãy cùng trăng ngủ đỉnh mây cao
Em sẽ thức khi vầng dương chiếu sáng
Thả xuống đời những hoa nắng xôn xao …
Hương Chiều