Nhỡ tay vá mảnh trăng buồn
Nào hay người vẫn dỗi hờn chuyện xưa
Ừ, thì để gió đông thưa
Phủ vầng trăng lạnh cho vừa lòng ai!
Người xa có hiểu lòng đây?
Cạnh bên ba mẹ mỗi ngày dạ, vâng
Làng bên mai mối tình thân
Mâm cau, trà rượu ân cần hỏi xin
Một bên hiếu, một bên tình
Bên nào “cô phụ” lòng mình đặng yên
Vầng trăng hơn nửa mảnh viền
Nửa phần sâu khuyết cô miên bóng buồn!
Yên Dạ Thảo