22 tháng 7, 2015

Má Ơi!



Thơ: Đỗ Hữu Tài
Diễn ngâm: Hương Chiều




Má Ơi!

Má không nói nên một mình con nói
Tái tê lòng nghe đau nhói trong tim
Ngỡ như có mũi kim ghim nhức nhối
Con nghẹn lời nhìn bóng tối ngồi im

Má đang khóc như những lần đã khóc
Con giận mình trách móc , xin thứ tha
Má sức yếu bụi trần qua thoáng chốc
Con chưa về chăm sóc vẫn bôn ba

Má im lặng một đêm dài im lặng
Hai gánh sầu trĩu nặng trên đôi vai
Ôi nức nở thiên tai qua từng chặng
Má đau lòng con quặn thắt bi ai

Má muốn hỏi , Má ơi xin đừng hỏi
Câu trả lời chỉ mỗi tiếng đau thương
Thương con sống tha phương đời mệt mỏi
Má tuổi già cằn cỗi tóc pha sương

Má nhắc nhở một đời luôn nhắc nhở
Dù nhọc nhằn đang sống ở xa xăm
Con cố gắng an tâm đừng than thở
Gặp gập ghềnh má đến đỡ thằng Năm

Má không nói ngậm ngùi mình con nói
Tuy đường đời có trăm mối hư hao
Nhưng con vẫn khát khao chờ mỗi tối
Má dịu dàng gỡ rối lúc chiêm bao

Tìm đâu được một lần nghe tiếng Má
Cho đêm dài sỏi đá khỏi mênh mông
Mình con nói nhưng không nghe tiếng Má
Con nghẹn ngào thương Má quá , Má ơi .

Đỗ Hữu Tài
20/07/2015


Một Nụ Cười - Tình Người



Thơ: Một Nụ Cười - Yên Dạ Thảo
Thơ: Tình Người - Đỗ Hữu Tài
Diễn ngâm: Hương Chiều


10 tháng 7, 2015

Ngập Ngừng Bước Xuân - Trăng Ơi! - Bâng Khuâng



Thơ: Ngập Ngừng Bước Xuân - Yên Dạ Thảo
Thơ: Trăng Ơi! - Phong Tâm
Thơ:  Bâng Khuâng - Đỗ Hữu Tài
Diễn ngâm: Hương Chiều


Đành Vậy Thôi

Ta ở nơi này nhớ người ta
Chợt giông gió qua cuốn bóng người
Nên tình thi hữu chưa thắt chặt
Cho mối thâm giao tắt tiếng cười

Ai vẫn âm thầm gọi tên ai
Nhưng cánh sao mai lạc giữa trời
Màn đêm phong kín mờ nhân ảnh
Còn lại bên đời dấu tàn phai

Ta ước ao ngày gặp người ta
Dù biết cách xa tận muôn trùng
Vẫn muôn mong đợi lần hội ngộ
Hát khúc tình ca lúc tương phùng

Ai nỡ hững hờ quên mất ai
Để giọt sương mai rơi lạnh lùng
Để trăng nửa mảnh nằm lơ lửng
Để nhánh sông dài mãi chia hai

Ngôi ấy vẫn chờ ai lên ngôi
Dù cánh hoa trôi lạc giữa đời
Nhưng tấm nhung đỏ luôn trải rộng
Vì lỡ hẹn hò đành vậy thôi

Đỗ Hữu Tài

28/06/2015


14 tháng 6, 2015

Trăng Lạc - Biển Cạn













Trăng Lạc

Người còn nhớ ánh trăng mùa cũ
Mình sẻ chia ấp ủ mộng lòng
Buồn vui kỷ niệm mênh mông
Giữ trong miền nhớ theo dòng thời gian

Bờ bến xưa miên man sóng vỗ
Gió hương chiều lay dỗ cành xuân
Hạ mơ, phượng đỏ bâng khuâng
Thu vàng nhuộm lá, tím vần chờ mong 

Người tặng tôi nụ hồng thắm mộng 
Tôi trao người ước vọng tình xanh 
Dù là mỏng mỏng manh manh
Như trăng chìm khuất trong mành sương khuya

Một bầu trời người chia đôi ngả
Bên sáng xuân, bên hạ thắp đèn
Một ngồi buồn nhớ không tên
Một tìm trăng lạc dường quên đường về...

Yên Dạ Thảo
28/05/2015

****














(Từ bài thơ Trăng Lạc của Yên Dạ Thảo)
 
Biển Cạn
 
Tôi tìm đến biển xanh xưa cũ
Bãi cát hoang ủ rủ ngập lòng
Quanh đây ghềnh đá mênh mông
Hải âu vỗ cánh chập chùng không gian
 
Nghe vội vã từng nhịp sóng vỗ
Như đời mình đã đổ tuổi xuân
Nhìn trời chạnh thấy bâng khuâng
Biết người không đến vẫn còn đợi mong
 
Bước lặng lẽ âm thầm nuôi mộng
Gió vỗ về rung động biển xanh
Sóng gào  giọt nước mong manh
Hoàng hôn khuất bóng chìm vào đêm khuya
 
Thế là hết cát vàng nghiêng ngã
Cánh sao đêm như thả ánh đèn
Một mình ta nhớ  gọi tên
Nơi vùng biển cạn chênh vênh lối về
 
Đỗ Hữu Tài  
09/06/ 2015


Trăn Trở Mộng













(Cảm tác từ bài thơ Biển Cạn của Đỗ Hữu Tài)

Vùng biển cạn thưa dòng sóng bạc
Chiếc thuyền xưa khuất dạt phương nào
Xa xa một bóng hải âu
Oải đôi cánh mỏng trên bầu trời xanh

Bờ cát trắng long lanh dưới nắng
Bóng chiều buông lặng lặng mây trôi
Gió ru giấc ngủ mồ côi
Hoàng hôn biển hát ... bồi hồi tình quê!

Thu lạc mất trăng thề hẹn ước
Đông buồn sang lạnh buốt cành sương
Xuân về hoa trổ thơm hương
Cơn mưa đầu hạ tràn tuôn biển lòng

Đường quê nhỏ phượng hồng khoe sắc
Ve gọi sầu thầm nhắc nhở ai
Người xa, tim vẫn tình đầy   
Đêm trăn trở mộng, rạng ngày bâng khuâng!

Yên Dạ Thảo
12/06/2015


3 tháng 6, 2015

Bóng Nắng

Cuối mùa Xuân là tôi bắt đầu được cấp giấy phép lái xe qua những dinh thự nguy nga ồn ào , những căn nhà thầm lặng yên tĩnh , mà phải gật đầu mỉm cười mỗi khi có người chào hỏi . Bước qua 3 cánh cửa kiên cố , tôi ra ngoài trước sân để tắm nắng , nhìn bầu trời thân quen mà đã hơn 8 tháng chưa gặp lại , nghe tiếng chim hót trên cây mà lòng lâng lâng tưởng mình vẫn còn cái thuở lăng xăng , chạy nhẩy như ngày nào .

Tôi lái xe ngồi cạnh bức tường nhỏ nhìn lại chiếc Bóng vẫn bất động , dầu rằng Nắng vẫn ngả nghiêng . Tâm tưởng tôi thả trôi theo làn gió mát của mùa Xuân , cảm thấy cuộc đời mình vẫn còn bềnh bồng như những áng mây lơ lửng trên không .

Bóng , Nắng đã gắn liền với tôi từ cái thuở tóc hãy còn đen , tha hồ rong chơi với cái tuổi vô tư lự ... nhưng sáng nay , chiếc bóng của tôi và ánh nắng của tôi không còn thân thiết như ngày xưa , dầu rằng tôi đang tìm lại được trong những ngày ra trước sân ngồi . Cứ miệt mài trong căn phòng thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ thấy được chiếc bóng của mình và ánh nắng chỉ vỏn vẹn bằng cánh cửa sổ .

Tôi đang mâu thuẫn với chính tôi , không biết nên vui hay buồn khi nhìn lại những gì thân thương còn đẩy đưa trong tâm hồn mình . Bóng , Nắng chưa phai nhạt thì tôi nhất định sẽ tìm đến để nhập cuộc cùng hai người bạn thân thiết này , để hàn gắn những mất mát mà bấy lâu cuộc đời đã chia rẽ một cuộc tình Bóng , Nắng .

Đỗ Hữu Tài 
29/05/2015


31 tháng 5, 2015