Má không nói nên một mình con nói
Tái tê lòng nghe đau nhói trong tim
Ngỡ như có mũi kim ghim nhức nhối
Con nghẹn lời nhìn bóng tối ngồi im
Má đang khóc như những lần đã khóc
Con giận mình trách móc , xin thứ tha
Má sức yếu bụi trần qua thoáng chốc
Con chưa về chăm sóc vẫn bôn ba
Má im lặng một đêm dài im lặng
Hai gánh sầu trĩu nặng trên đôi vai
Ôi nức nở thiên tai qua từng chặng
Má đau lòng con quặn thắt bi ai
Má muốn hỏi , Má ơi xin đừng hỏi
Câu trả lời chỉ mỗi tiếng đau thương
Thương con sống tha phương đời mệt mỏi
Má tuổi già cằn cỗi tóc pha sương
Má nhắc nhở một đời luôn nhắc nhở
Dù nhọc nhằn đang sống ở xa xăm
Con cố gắng an tâm đừng than thở
Gặp gập ghềnh má đến đỡ thằng Năm
Má không nói ngậm ngùi mình con nói
Tuy đường đời có trăm mối hư hao
Nhưng con vẫn khát khao chờ mỗi tối
Má dịu dàng gỡ rối lúc chiêm bao
Tìm đâu được một lần nghe tiếng Má
Cho đêm dài sỏi đá khỏi mênh mông
Mình con nói nhưng không nghe tiếng Má
Con nghẹn ngào thương Má quá , Má ơi .
Đỗ Hữu Tài
20/07/2015
22 tháng 7, 2015
10 tháng 7, 2015
Ngập Ngừng Bước Xuân - Trăng Ơi! - Bâng Khuâng
Thơ: Ngập Ngừng Bước Xuân - Yên Dạ Thảo
Thơ: Trăng Ơi! - Phong Tâm
Thơ: Bâng Khuâng - Đỗ Hữu Tài
Diễn ngâm: Hương Chiều
Thơ: Trăng Ơi! - Phong Tâm
Thơ: Bâng Khuâng - Đỗ Hữu Tài
Diễn ngâm: Hương Chiều
Đành Vậy Thôi
Ta ở nơi này nhớ người ta
Chợt giông gió qua cuốn bóng người
Nên tình thi hữu chưa thắt chặt
Cho mối thâm giao tắt tiếng cười
Ai vẫn âm thầm gọi tên ai
Nhưng cánh sao mai lạc giữa trời
Màn đêm phong kín mờ nhân ảnh
Còn lại bên đời dấu tàn phai
Ta ước ao ngày gặp người ta
Dù biết cách xa tận muôn trùng
Vẫn muôn mong đợi lần hội ngộ
Hát khúc tình ca lúc tương phùng
Ai nỡ hững hờ quên mất ai
Để giọt sương mai rơi lạnh lùng
Để trăng nửa mảnh nằm lơ lửng
Để nhánh sông dài mãi chia hai
Ngôi ấy vẫn chờ ai lên ngôi
Dù cánh hoa trôi lạc giữa đời
Nhưng tấm nhung đỏ luôn trải rộng
Vì lỡ hẹn hò đành vậy thôi
Đỗ Hữu Tài
28/06/2015
Chợt giông gió qua cuốn bóng người
Nên tình thi hữu chưa thắt chặt
Cho mối thâm giao tắt tiếng cười
Ai vẫn âm thầm gọi tên ai
Nhưng cánh sao mai lạc giữa trời
Màn đêm phong kín mờ nhân ảnh
Còn lại bên đời dấu tàn phai
Ta ước ao ngày gặp người ta
Dù biết cách xa tận muôn trùng
Vẫn muôn mong đợi lần hội ngộ
Hát khúc tình ca lúc tương phùng
Ai nỡ hững hờ quên mất ai
Để giọt sương mai rơi lạnh lùng
Để trăng nửa mảnh nằm lơ lửng
Để nhánh sông dài mãi chia hai
Ngôi ấy vẫn chờ ai lên ngôi
Dù cánh hoa trôi lạc giữa đời
Nhưng tấm nhung đỏ luôn trải rộng
Vì lỡ hẹn hò đành vậy thôi
Đỗ Hữu Tài
28/06/2015
14 tháng 6, 2015
Trăng Lạc - Biển Cạn
Người còn nhớ ánh trăng mùa cũ
Mình sẻ chia ấp ủ mộng lòng
Buồn vui kỷ niệm mênh mông
Giữ trong miền nhớ theo dòng thời gian
Bờ bến xưa miên man sóng vỗ
Gió hương chiều lay dỗ cành xuân
Hạ mơ, phượng đỏ bâng khuâng
Thu vàng nhuộm lá, tím vần chờ mong
Người tặng tôi nụ hồng thắm mộng
Tôi trao người ước vọng tình xanh
Dù là mỏng mỏng manh manh
Như trăng chìm khuất trong mành sương khuya
Một bầu trời người chia đôi ngả
Bên sáng xuân, bên hạ thắp đèn
Một ngồi buồn nhớ không tên
Một tìm trăng lạc dường quên đường về...
Yên Dạ Thảo
28/05/2015
****
(Từ bài thơ Trăng Lạc của Yên Dạ Thảo)
Biển Cạn
Tôi tìm đến biển xanh xưa cũ
Bãi cát hoang ủ rủ ngập lòng
Quanh đây ghềnh đá mênh mông
Hải âu vỗ cánh chập chùng không gian
Nghe vội vã từng nhịp sóng vỗ
Như đời mình đã đổ tuổi xuân
Nhìn trời chạnh thấy bâng khuâng
Biết người không đến vẫn còn đợi mong
Bước lặng lẽ âm thầm nuôi mộng
Gió vỗ về rung động biển xanh
Sóng gào giọt nước mong manh
Hoàng hôn khuất bóng chìm vào đêm khuya
Thế là hết cát vàng nghiêng ngã
Cánh sao đêm như thả ánh đèn
Một mình ta nhớ gọi tên
Nơi vùng biển cạn chênh vênh lối về
Đỗ Hữu Tài
09/06/ 2015
Trăn Trở Mộng
(Cảm tác từ bài thơ Biển Cạn của Đỗ Hữu Tài)
Vùng biển cạn thưa dòng sóng bạc
Chiếc thuyền xưa khuất dạt phương nào
Xa xa một bóng hải âu
Oải đôi cánh mỏng trên bầu trời xanh
Bờ cát trắng long lanh dưới nắng
Bóng chiều buông lặng lặng mây trôi
Gió ru giấc ngủ mồ côi
Hoàng hôn biển hát ... bồi hồi tình quê!
Thu lạc mất trăng thề hẹn ước
Đông buồn sang lạnh buốt cành sương
Xuân về hoa trổ thơm hương
Cơn mưa đầu hạ tràn tuôn biển lòng
Đường quê nhỏ phượng hồng khoe sắc
Ve gọi sầu thầm nhắc nhở ai
Người xa, tim vẫn tình đầy
Đêm trăn trở mộng, rạng ngày bâng khuâng!
Yên Dạ Thảo
12/06/2015
3 tháng 6, 2015
Bóng Nắng
Cuối mùa Xuân là tôi bắt đầu được cấp giấy phép lái xe qua những dinh thự nguy nga ồn ào , những căn nhà thầm lặng yên tĩnh , mà phải gật đầu mỉm cười mỗi khi có người chào hỏi . Bước qua 3 cánh cửa kiên cố , tôi ra ngoài trước sân để tắm nắng , nhìn bầu trời thân quen mà đã hơn 8 tháng chưa gặp lại , nghe tiếng chim hót trên cây mà lòng lâng lâng tưởng mình vẫn còn cái thuở lăng xăng , chạy nhẩy như ngày nào .
Tôi lái xe ngồi cạnh bức tường nhỏ nhìn lại chiếc Bóng vẫn bất động , dầu rằng Nắng vẫn ngả nghiêng . Tâm tưởng tôi thả trôi theo làn gió mát của mùa Xuân , cảm thấy cuộc đời mình vẫn còn bềnh bồng như những áng mây lơ lửng trên không .
Bóng , Nắng đã gắn liền với tôi từ cái thuở tóc hãy còn đen , tha hồ rong chơi với cái tuổi vô tư lự ... nhưng sáng nay , chiếc bóng của tôi và ánh nắng của tôi không còn thân thiết như ngày xưa , dầu rằng tôi đang tìm lại được trong những ngày ra trước sân ngồi . Cứ miệt mài trong căn phòng thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ thấy được chiếc bóng của mình và ánh nắng chỉ vỏn vẹn bằng cánh cửa sổ .
Tôi đang mâu thuẫn với chính tôi , không biết nên vui hay buồn khi nhìn lại những gì thân thương còn đẩy đưa trong tâm hồn mình . Bóng , Nắng chưa phai nhạt thì tôi nhất định sẽ tìm đến để nhập cuộc cùng hai người bạn thân thiết này , để hàn gắn những mất mát mà bấy lâu cuộc đời đã chia rẽ một cuộc tình Bóng , Nắng .
Đỗ Hữu Tài
29/05/2015
Tôi lái xe ngồi cạnh bức tường nhỏ nhìn lại chiếc Bóng vẫn bất động , dầu rằng Nắng vẫn ngả nghiêng . Tâm tưởng tôi thả trôi theo làn gió mát của mùa Xuân , cảm thấy cuộc đời mình vẫn còn bềnh bồng như những áng mây lơ lửng trên không .
Bóng , Nắng đã gắn liền với tôi từ cái thuở tóc hãy còn đen , tha hồ rong chơi với cái tuổi vô tư lự ... nhưng sáng nay , chiếc bóng của tôi và ánh nắng của tôi không còn thân thiết như ngày xưa , dầu rằng tôi đang tìm lại được trong những ngày ra trước sân ngồi . Cứ miệt mài trong căn phòng thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ thấy được chiếc bóng của mình và ánh nắng chỉ vỏn vẹn bằng cánh cửa sổ .
Tôi đang mâu thuẫn với chính tôi , không biết nên vui hay buồn khi nhìn lại những gì thân thương còn đẩy đưa trong tâm hồn mình . Bóng , Nắng chưa phai nhạt thì tôi nhất định sẽ tìm đến để nhập cuộc cùng hai người bạn thân thiết này , để hàn gắn những mất mát mà bấy lâu cuộc đời đã chia rẽ một cuộc tình Bóng , Nắng .
Đỗ Hữu Tài
29/05/2015
31 tháng 5, 2015
30 tháng 5, 2015
Gửi Người Bên Ấy
Gửi người bên ấy mối tình tôi
Tuy sống xa xôi nhưng rất gần
Lướt trên trang giấy hồng trần
Góp tình thi hữu gieo vần trong thơ
Gửi người bên ấy một dòng sông
Sóng nước mênh mông có con đò
Mời ai ghé bến hẹn hò
Bên ly trà nóng chuyện trò hàn huyên
Gửi người bên ấy một vầng trăng
Đêm xuống lâng lâng mối thâm tình
Tình người luôn ở bên mình
Mỗi khi lặng lẽ đăng trình có nhau
Gửi người bên ấy nắng ban mai
Rơi xuống bờ vai ấm áp lòng
Lòng ta tươi thắm nụ hồng
Gió lay nhè nhẹ bềnh bồng cành mai
Gửi người bên ấy một cụm mây
Như những sợi dây buộc vào đời
Chúng ta chung một bầu trời
Dù cho vạn nẻo không rời tình thân
Gửi người bên ấy một bài thơ
Lời lẽ đơn sơ nhưng thật thà
Bạn ơi , xin nhận món quà
Có tình tri kỷ đậm đà của tôi
Đỗ Hữu Tài
20/05/2015
25 tháng 5, 2015
Trời Tháng 5....
Nhìn bông hồng mình nhớ ngày xưa cũ
Lòng bâng khuâng mình thích chủ hay bông?
Trời tháng 5 sao khó ngủ vô cùng
À ra thế mình thích bông lẫn chủ
Trời tháng 5 của một đêm năm ấy
Mình thẫn thờ nghe hồn bỗng ngây ngô
Đảo Bidong dậy sóng ngập trong lòng
Ôi! Cô nhỏ, mình nhớ hoài cô nhỏ
Em đã đến cho lòng mình sống dậy
Sau những ngày bỏ mặc với thời gian
Nhìn dáng ngoan mình xao xuyến bồi hồi
Như muốn được giam mình theo chân sáọ
Ôi nhớ mãi lần đầu ta gặp gỡ
Thật ngại ngùng chẳng nói được một câu
Chỉ lặng thinh bốn mắt nói thay lời
Dường như cũng... 2 tim cùng nhip đập
Mắt em sáng nên nghìn sao hờn dỗi
Miệng em cười mình choáng váng ngất ngây
Gió hương thơm buông thả trên tóc nàng
Mình thầm nhủ "Đêm nay thôi đừng sáng"
Rồi từ đó bắt đầu mình hò hẹn
Bãi cát vàng đã in dấu chân ta
Ngọn sóng đêm làm chứng cho tình mình
Biển xanh thẳm cho tình ta xanh thẳm
Vào những đêm ta cùng nhau dạo mát
Biển rì rào sóng vỗ nhẹ thật êm
Ngắm trăng sao chỉ thấy một bóng hình
Lặng nghe gió thoảng lên lời tình tự
Căn nhà nhỏ chứa chan nhiều kỉ niệm
Võng ân tình đã một thuở ru em
Nhìn em ngoan ta nguyện ước một điều
Là chiếc võng cho em đong đưa mãi
Biên giới ta như hoa mười giờ nở
Đúng mười giờ hoa nở ta chia tay
Đường thân quen lần bước em về nhà
Em có biết ta dõi theo từng bước...
Em còn nhớ trên ngọn đồi tôn giáo
Con đường mòn những viên sỏi lót chân
Chợt một hôm nó vướng bước chân ngà
Anh đau xót và giận mình bất cẩn.
Từ lúc đó tên tội đồ hối cải
Thôi ơ hờ thôi buồn tủi ưu tư
Thiên thần yêu dẫn dắt đến giáo đường
Ơn em đó ngàn đời xin ghi tạc
Trong Thánh lễ ta bên nam em nữ
Nhưng tâm hồn cùng một ý cầu xin
Chúa Mẹ thương cho hai đứa xum vầy
Đừng ngăn cách... dù mai này ngăn cách.
Đồi tôn giáo những chiều mình dự lễ
Ngôi giáo đường ôi đáng kính làm sao
Đi bên em mình sung sướng vô vàn
Vì đã hết cuộc đời "tên cô độc"
Bidong hỡi ta yêu mi nhiều lắm
Đã một thời cho ta biết tình yêu
Nuôi dưỡng ta bằng hơi thở người tình
Xây lầu mộng trên môi hồng đỏ thắm
Mình từ giã bao cuộc vui sẵn đợi
Chỉ trông chờ em đến tạo niềm vui
Say sưa nghe giọng nói thật ngọt ngào
Quên tất cả khi em cười nửa miệng
Nhưng ngày tháng là thời gian cay nghiệt
Mình giã từ hòn đảo nhỏ Bidong
Giã từ bao kỉ niệm của một thời
Em gái nhỏ tình yêu và biển cả
Ngày hôm ấy một ngày dài không tưởng
Em bảo chờ mình đã đợi chờ em
Tiễn nhau đi sao tránh khỏi bùi ngùi
Nhưng vẫn đợi vì em chờ mình đợi
Nhìn bông hồng mình nhớ ngày xưa cũ
Hồn bâng khuâng mình thích chủ hay bông?
Trời tháng 5 sao khó ngủ vô cùng
À ra thế giờ bông còn vắng chủ
Trời tháng 5 ở đây sao dài lạ
Khi đêm về mình khó ngủ làm sao
Lòng bâng quơ khi nhìn đóa hoa hồng
Bao kỉ niệm chợt về trong kí ức
Còn gì nữa bao lần mình thầm nhủ
Nhớ làm gì và tiếc những gì đây
Nhưng đêm đen bóng tối cứ kéo dài
Và vì thế mình quên rồi...lại nhớ
Nếu không yêu thì đâu ai biết khổ
Không nặng tình đâu rõ nỗi tương tư
Không nhớ nhung ai đếm được đêm dài
Không có được đâu hay mình sẽ mất
Mình vẫn biết tình yêu cần độ lượng
Cớ sao mình ích kỉ trong tình yêu
Thôi đêm nay mình ru ngủ cuộc đời
Xin được chết cho tình yêu được sống
Trời tháng 5 mình quay về chốn ấy
Bidong buồn chắc đã lắm đổi thay
Dấu chân xưa, giờ cũng đã phai nhoà
Bởi con sóng vô tình nhưng cay nghiệt
Căn gác nhỏ có còn nằm chờ đợi
Võng ân tình chừ hết thuở đong đưa
Mái tóc xưa ai gỡ rối cho người
Theo năm tháng chết dần trong dĩ vãng
Lối mòn cũ dẫn lên đồi tôn giáo
Viên sỏi buồn nằm chờ đợi gót chân
Này sỏi ơi...chân ấy đã êm đềm
Không còn vướng mỗi khi đi xem lễ
Trong nhà nguyện mình thẫn thờ cầu nguyện
Nghe lòng mình nỗi se sắt xót xa
Lậy Chúa thương con phải biết cầu gì
Khi chỉ có mình con trong nhà nguyện???
Bidong hỡi ta nhớ mi mãi mãi
Như con đò nhớ làn nuớc trong xanh
Như ánh trăng nhớ cơn gió đêm hè
Như ta nhớ về em ta vậy đó
Mi hãy đợi ngày ta về thăm nhé
Đừng hững hờ khi có bước chân ta
Dù thân ta đã hoang phế rã rời
Ơn mi đó muôn đời ta nhớ mãi
Ta đã có những tháng ngày tuyệt diệu
Có người tình có những buổi đón đưa
Có em ngoan "Anh hỡi lại mười giờ"
Môi em ngọt cho tình ta tươi thắm
Và xa cách năm dài ta chờ đợi
Mong một ngày gặp lại nguò*i em xưa
Nhưng trớ trêu con tạo đã đổi chiều
Bidong hỡi, chỉ Còn là ảo mộng
Trời tháng 5 ở đây nhiều thay đổi
Xuân bên này mùa hạ ở bên kia
Một năm qua cứ ngỡ mới hôm nào
Em đã đến cớ sao em không đến
Cho lòng buồn tập tễnh ta làm thơ
Ghi vào đây câu chuyện cuộc tình buồn
Từng kỉ niệm phai nhòa trong quên lãng
Xuân đã đến xuân đi xuân lại đến
Ngọn cỏ gầy giờ đượm thắm xanh tươi
Đàn chim non đang chíu chít nô đùa
Xuân năm ấy năm nay ta vẫn đợi
Em đã đến, đã đi em không đến
Em đã đến, đã đi em không đến
Xuân năm này có phải là mùa xuân
Hôm tiễn em như tiễn cuộc đời mình
Em đã đến, em đi, em không đến
Nhìn bông hồng mình nhớ ngày xưa cũ
Lòng bâng khuâng mình nhớ chủ hay bông
Trời tháng 5 sao khó ngủ vô cùng
À ra thế vì bông còn chủ vắng
Đỗ Hữu Tài
5-87
Lòng bâng khuâng mình thích chủ hay bông?
Trời tháng 5 sao khó ngủ vô cùng
À ra thế mình thích bông lẫn chủ
Trời tháng 5 của một đêm năm ấy
Mình thẫn thờ nghe hồn bỗng ngây ngô
Đảo Bidong dậy sóng ngập trong lòng
Ôi! Cô nhỏ, mình nhớ hoài cô nhỏ
Em đã đến cho lòng mình sống dậy
Sau những ngày bỏ mặc với thời gian
Nhìn dáng ngoan mình xao xuyến bồi hồi
Như muốn được giam mình theo chân sáọ
Ôi nhớ mãi lần đầu ta gặp gỡ
Thật ngại ngùng chẳng nói được một câu
Chỉ lặng thinh bốn mắt nói thay lời
Dường như cũng... 2 tim cùng nhip đập
Mắt em sáng nên nghìn sao hờn dỗi
Miệng em cười mình choáng váng ngất ngây
Gió hương thơm buông thả trên tóc nàng
Mình thầm nhủ "Đêm nay thôi đừng sáng"
Rồi từ đó bắt đầu mình hò hẹn
Bãi cát vàng đã in dấu chân ta
Ngọn sóng đêm làm chứng cho tình mình
Biển xanh thẳm cho tình ta xanh thẳm
Vào những đêm ta cùng nhau dạo mát
Biển rì rào sóng vỗ nhẹ thật êm
Ngắm trăng sao chỉ thấy một bóng hình
Lặng nghe gió thoảng lên lời tình tự
Căn nhà nhỏ chứa chan nhiều kỉ niệm
Võng ân tình đã một thuở ru em
Nhìn em ngoan ta nguyện ước một điều
Là chiếc võng cho em đong đưa mãi
Biên giới ta như hoa mười giờ nở
Đúng mười giờ hoa nở ta chia tay
Đường thân quen lần bước em về nhà
Em có biết ta dõi theo từng bước...
Em còn nhớ trên ngọn đồi tôn giáo
Con đường mòn những viên sỏi lót chân
Chợt một hôm nó vướng bước chân ngà
Anh đau xót và giận mình bất cẩn.
Từ lúc đó tên tội đồ hối cải
Thôi ơ hờ thôi buồn tủi ưu tư
Thiên thần yêu dẫn dắt đến giáo đường
Ơn em đó ngàn đời xin ghi tạc
Trong Thánh lễ ta bên nam em nữ
Nhưng tâm hồn cùng một ý cầu xin
Chúa Mẹ thương cho hai đứa xum vầy
Đừng ngăn cách... dù mai này ngăn cách.
Đồi tôn giáo những chiều mình dự lễ
Ngôi giáo đường ôi đáng kính làm sao
Đi bên em mình sung sướng vô vàn
Vì đã hết cuộc đời "tên cô độc"
Bidong hỡi ta yêu mi nhiều lắm
Đã một thời cho ta biết tình yêu
Nuôi dưỡng ta bằng hơi thở người tình
Xây lầu mộng trên môi hồng đỏ thắm
Mình từ giã bao cuộc vui sẵn đợi
Chỉ trông chờ em đến tạo niềm vui
Say sưa nghe giọng nói thật ngọt ngào
Quên tất cả khi em cười nửa miệng
Nhưng ngày tháng là thời gian cay nghiệt
Mình giã từ hòn đảo nhỏ Bidong
Giã từ bao kỉ niệm của một thời
Em gái nhỏ tình yêu và biển cả
Ngày hôm ấy một ngày dài không tưởng
Em bảo chờ mình đã đợi chờ em
Tiễn nhau đi sao tránh khỏi bùi ngùi
Nhưng vẫn đợi vì em chờ mình đợi
Nhìn bông hồng mình nhớ ngày xưa cũ
Hồn bâng khuâng mình thích chủ hay bông?
Trời tháng 5 sao khó ngủ vô cùng
À ra thế giờ bông còn vắng chủ
Trời tháng 5 ở đây sao dài lạ
Khi đêm về mình khó ngủ làm sao
Lòng bâng quơ khi nhìn đóa hoa hồng
Bao kỉ niệm chợt về trong kí ức
Còn gì nữa bao lần mình thầm nhủ
Nhớ làm gì và tiếc những gì đây
Nhưng đêm đen bóng tối cứ kéo dài
Và vì thế mình quên rồi...lại nhớ
Nếu không yêu thì đâu ai biết khổ
Không nặng tình đâu rõ nỗi tương tư
Không nhớ nhung ai đếm được đêm dài
Không có được đâu hay mình sẽ mất
Mình vẫn biết tình yêu cần độ lượng
Cớ sao mình ích kỉ trong tình yêu
Thôi đêm nay mình ru ngủ cuộc đời
Xin được chết cho tình yêu được sống
Trời tháng 5 mình quay về chốn ấy
Bidong buồn chắc đã lắm đổi thay
Dấu chân xưa, giờ cũng đã phai nhoà
Bởi con sóng vô tình nhưng cay nghiệt
Căn gác nhỏ có còn nằm chờ đợi
Võng ân tình chừ hết thuở đong đưa
Mái tóc xưa ai gỡ rối cho người
Theo năm tháng chết dần trong dĩ vãng
Lối mòn cũ dẫn lên đồi tôn giáo
Viên sỏi buồn nằm chờ đợi gót chân
Này sỏi ơi...chân ấy đã êm đềm
Không còn vướng mỗi khi đi xem lễ
Trong nhà nguyện mình thẫn thờ cầu nguyện
Nghe lòng mình nỗi se sắt xót xa
Lậy Chúa thương con phải biết cầu gì
Khi chỉ có mình con trong nhà nguyện???
Bidong hỡi ta nhớ mi mãi mãi
Như con đò nhớ làn nuớc trong xanh
Như ánh trăng nhớ cơn gió đêm hè
Như ta nhớ về em ta vậy đó
Mi hãy đợi ngày ta về thăm nhé
Đừng hững hờ khi có bước chân ta
Dù thân ta đã hoang phế rã rời
Ơn mi đó muôn đời ta nhớ mãi
Ta đã có những tháng ngày tuyệt diệu
Có người tình có những buổi đón đưa
Có em ngoan "Anh hỡi lại mười giờ"
Môi em ngọt cho tình ta tươi thắm
Và xa cách năm dài ta chờ đợi
Mong một ngày gặp lại nguò*i em xưa
Nhưng trớ trêu con tạo đã đổi chiều
Bidong hỡi, chỉ Còn là ảo mộng
Trời tháng 5 ở đây nhiều thay đổi
Xuân bên này mùa hạ ở bên kia
Một năm qua cứ ngỡ mới hôm nào
Em đã đến cớ sao em không đến
Cho lòng buồn tập tễnh ta làm thơ
Ghi vào đây câu chuyện cuộc tình buồn
Từng kỉ niệm phai nhòa trong quên lãng
Xuân đã đến xuân đi xuân lại đến
Ngọn cỏ gầy giờ đượm thắm xanh tươi
Đàn chim non đang chíu chít nô đùa
Xuân năm ấy năm nay ta vẫn đợi
Em đã đến, đã đi em không đến
Em đã đến, đã đi em không đến
Xuân năm này có phải là mùa xuân
Hôm tiễn em như tiễn cuộc đời mình
Em đã đến, em đi, em không đến
Nhìn bông hồng mình nhớ ngày xưa cũ
Lòng bâng khuâng mình nhớ chủ hay bông
Trời tháng 5 sao khó ngủ vô cùng
À ra thế vì bông còn chủ vắng
Đỗ Hữu Tài
5-87
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)